Sanh con bình thường
Vào đầu thế
kỷ thứ 20, rất nhiều nữ giới đã tranh đấu hết sức mình để mỗi bà mẹ đều nhận được
thuốc giảm đau khi sinh con. Rồi tới năm 1960 các bà cũng lại tranh đấu thêm một
lần nữa nhưng lần này lại để khi sinh thì mình không cần thuốc tê hoặc thuốc
mê.
Sinh con mà không thấy sợ.
Phải đợi tới
khi có một nhân vật là ông Grantly Dick Reed (1890-1959), một bác sĩ người Anh
đã từng chăm sóc cho các bà mẹ ở khu ổ chuột ở Luân Đôn can đảm đứng ra nói rằng
những cơn đau trong khi sinh là do các bác sĩ và con người gây ra.
Kể từ khi
còn bé, ông này đã cảm thấy bị mê hoặc bởi chuyện tự nhiên, đặc biệt là với sự
sinh đẻ.Sau này khi hành nghề ông ta lại khám phá ra những gì xảy ra cho súc vật
đều không áp dụng cho quý bà quý cô được. Ông ta kết luận rằng người ta đã tạo
ra một sự sợ hãi sinh đẻ và sự hãi này đã khiến cho các cơ bắp co lại và gây ra
đau trong khi sinh. Ông ta gọi đó là “ hội chứng sợ hãi- căng thẳng- đau”.
Theo ý ông
bác sĩ này thì giáo dục là quan trọng. Trong các tác phẩm của ông với tựa đề
“Natural Childbirth” xuất bản năm 1933 và Childbirth without Fear xuất bản năm
1942 đều nhắm vào việc giải thích sinh đẻ để các bà mẹ hiểu rõ và nhờ đó sự sợ hãi của
các bà bớt đi.Ông rất nghiêm khắc với thói quen không tha thứ được là cứ mỗi lần
sinh là phải dùng đến thuốc mê.
Tôi…tưởng tượng
ra một đám đàn ông trong blouse trắng và mang kính gọng sừng đi tìm kiếm danh vọng
và tiền tài để bảo vệ quý bà chống lại những kẻ thù mà 95% không có và khí giới
của họ lạị có hại cho một phụ nữ và con bà ta bằng khí giới nhắm vào họ mà
không nhắm vào kẻ thù mà họ cho là có”
Tuy nhiên,
Dick-Reed không bao giờ hoàn toàn loại bỏ thuốc giảm đau. Nếu bà mẹ ý thức được
những gì sắp xảy ra cho mình thì rất có thể là bà ấy không cần gì cả nhưng nếu cần
thì ta đã có sẵn chẳng hạn như khí tê.
Vào năm
1956, tổ chức National Childbirth Trust giới thiệu ý kiến của Dick-Read tới một
số đông quần chúng ở Luân Đôn và với sự tiếp tay của hội các bà mụ National
Health Service cũng như nhiều bác sĩ để mang ý kiến của Dick –Read ra áp dụng.
Mặc dù ý kiến “có con mà không sợ”rất hấp dẫn với phụ nữ Hoa Kỳ nhưng ở đây là
hệ thống tư nhân chứ không phải tập thể với rất ít nữ hộ sinh cho nên không áp
dụng ý kiến của Dick-Read được.
Tập trung tư tưởng.
Phụ nữ Hoa Kỳ
quay qua các phương pháp tâm- trí-trên-thân thể- chất mà nhiều nhà chuyên môn học
từ bên kia biển Địa Trung Hải.Từ Soviet Union một phong trào thực tập quên đau ở
một nơi nào trong cơ thể bằng cách tập trung vào một nơi khác khi sinh con. Phương pháp này trở thành chính
thức vào năm 1951. Hai bác sĩ Ferdinand Lamaze và Pierre Vellay đã từng ở Nga
Sô Viết để học phương pháp này và mang về phổ biến một cách hoan hỉ ở Pháp.Tác
phẩm Painless Childhood của Lamaz trình bầy rất chi tiết phương pháp của Nga cộng
thêm với cách thở nhanh và nông để kiểm soát sự co bóp tử cung của bà mẹ.
Tuy nhiên,
phải đợi tới khi một người Mỹ sống ở Paris, bà Marjorie Karmel, viết những kinh
nghiệm về sinh con với phương pháp của Lamaze trong tác phẩm “Thank you, Dr
Lamaze” thì phương pháp này mới phổ biến
tại Hoa Kỳ.Karmel, nhà tâm lý học Elizabeth Bing và bác sĩ Benjamin Segal thành
lập American Society for Psychoprophylaxis in Obstetrics, một nhóm có tính cách
gây áp lực để đưa phương pháp của Lamar vào luật hành nghề y tại Hoa Kỳ.
Chăm sóc cháu bé
Khuynh hướng
về sinh con đang thay đổi: với quý bà rất
tích cực sửa soạn để sinh con.Bây giờ mục tiêu lại chuyển hướng sang các con.
Vào giữa năm
1960, một bác sĩ người Pháp khác, Frdrique Leboyer làm việc tại Paris Faculty
of Medicine, nhớ mãi những gợi ý của nhà giáo dục người Ý Maria Montessori và một
số người khác rằng vẻ mặt đầu tiên của cháu bé sau khi sinh rất quan trọng. Trong
tác phẩm đầu tay của mình Birth Without Violence, Leboyer tả rằng sinh con phải
hết sức nhẹ nhàng với ánh sáng dịu , ít tiếng động, cháu bé nằm trên bụng mẹ và
được mơn trớn xoa nhẹ và ngâm mình cháu trong chậu nước ấm như là đang nằm
trong bình nước ối .
Leboyer có ảnh
hưởng rất lớn đối với một người đồng hương là Michel Odent. Ông này phối hợp những
kỹ thuật của cả người đỡ đầu của mình và của Lamaz.Trong căn hộ của mình tại
Pithiviers, ông ta tạo ra một không khí không có vẻ nhà thương chút nào (tuy
nhiên có sẵn ngay bên cạnh nếu cần) nhưng có nệm và bồn tắm. Ông ta nói với các
bà mẹ là nằm cách nào cũng được để có thể đối phó với những cơn co dãn tử cung và
bất cứ sinh khó đến đâu cũng có thể thực hiện được. Và với cách này thì thuốc
giảm đau hầu như không cần.
Phong trào của
quý bà cùng với ý kiến của giới tiêu thụ góp phần vào việc hợp thức hóa phương
thức mới này. Tới năm 1980, phòng sinh được thực hiện, ghế để sinh được dùng trở
lại, tình nghĩa mẹ con được lưu ý và những
người hỗ trợ mà đa số là quý ông lại rất đông.
Bác sĩ Nguyễn
Ý Đức