Tù sướng hơn nursing home
Chẳng biết “nghiêm túc” hay bông lơn mà cây
viết tự do Keith Veronese phát ngôn rằng nếu già, không gia đình mà lại ít xu
thì vào tù có vẻ thoải mái hơn là ở nursing home. Để hỗ trợ cho “luận
cứ” của mình, ông tán rằng:
-Rằng vào tù, ta sẽ có nhà ở free mà không
phải đóng thuế thổ trạch, không phải trông nom tu bổ, cắt cỏ làm vườn;
-Rằng vào tù là có cơm nóng canh ngọt ngày 3
bữa kèm theo snack rất ư là an toàn vệ sinh thực phẩm, đầy đủ chất dinh dưỡng
kèm theo cà phê, nước trà, chỉ thiếu cái món “lưu linh Bồ Đào Tửu”;
-Rằng vào tù sức khỏe sẽ được chăm sóc free:
có bác sĩ theo dõi sức khỏe, được đưa đi bác sĩ chuyên môn, thuốc men đầy đủ,
hơi ể mình một chút là có thể khai bệnh tới bệnh xá nghỉ ngơi;
-Rằng vào tù có nhiều bạn đồng cảnh, tha hồ
mà giao du thân mật, vui chơi thể thao giải trí;
-Rằng vào tù nếu muốn có thể học bổ túc một
“chuyên nghành” nào đó, tha hồ đọc sách báo, coi đủ loại chương trình truyền,
loại trừ phim khiêu dâm, bạo lực khủng bố;
-Rằng nếu may mắn được đưa vào một nhà tù
dưới sự “quản lý” của chính phủ liên bang thì cuộc sống tương đối tốt hơn là do
Tiểu bang “trách nhiệm” vì đa số khách hàng thuộc giới “cổ trắng” white collar,
lỗi lầm có vẻ “trí óc” hơn là hung bạo, giết người…
-Rằng đời sống trong tù được “minh thị” hợp
hiến hợp pháp, nếu “tù trưởng” hoặc nhân viên vi phạm là tù nhân có quyền công
khai khiếu nại, có trạng sư biện hộ, có truyền thông báo chí sẵn sàng ăn có hỗ
trợ…
Và để vào nhà pha, ông gợi ra vài “sách lược” như trồng dăm cụm cần sa, viết
vài ngân phiếu không tiền bảo chứng hoặc ngon hơn là “thuổng” đôi ba cổ vật ở
viện bảo tàng…
Trong khi đó, nếu được “gửi” vào nursing home
thì nhiều người cứ nghĩ là mình ở thế yếu, dễ bị lạm dụng thể chất, tinh thần,
dễ bị lơ là bỏ bê, thường xuyên bị cho uống thuốc an thần thậm chí trói chân
cột tay để khỏi nhiều lời đòi hỏi; thức ăn khi nóng khi lạnh kém dinh dưỡng,
khi cần giúp đỡ thì réo mãi chẳng thấy nhân viên mà nếu khiếu nại thì cầm chắc
là bị “trù ẻo, hành hạ”…
Thực tế thì cũng có một số nursing home coi
trọng lợi nhuân hơn là lương tri trách nhiệm nhưng họ thường xuyên bị các cơ
quan y tế thanh tra. Và nếu gia đình thẳng thắn đôi lời với chủ nhân hoặc yêu
cầu nhà chức trách can thiệp thì tình trạng sẽ khá hơn.
Chứ vào tù thì “I Xin You”, em chẳng dám. Vì nhất nhật tại tù, thiên thu tại
ngoại, mất tự do, mất luôn danh dự thì cũng ớn gà.
Trừ khi, như Nelson Mandela nói, ở nước Nam
Phi chúng tôi muốn làm Tổng Thống thì trước hết phải vào tù ra khám.
Ý gỉa ông ta nói kinh nghiệm bản thân, nhiều
năm “nằm ấp” vì tranh đấu chống phân cách chủng tộc trước khi được dân bầu lên
ngôi lãnh đạo. Thì chắc có người sẵn sàng.
Chứ gần xuống lỗ mà vào nhà cải huấn thì “em chã.”
Bác sĩ Nguyễn Ý Đức.