Độc Thân mà không Cô Độc
Có ý kiến cho rằng, khi rơi vào tình trạng độc thân thì nhiều người cảm
thấy cô đơn và hối hả đi tìm một đối tượng mới để “như đũa có đôi”. Nhưng thực
ra không hoàn toàn như vậy, vì nhiều người lại enjoy với sự trở lại cuộc sống thong
dong một mình một bóng thuở xa xưa.
Tại một trung tâm sinh hoạt
của quý vị cao niên, số người cả nam lẫn nữ ly hôn, góa bụa này không phải là
ít. Các ông các bà thường chút bầu tâm sự với nhau về hoàn cảnh của mình.
Một ông nói, sau hơn một năm
ra vào thương nhớ thì bây giờ tôi đã khuây khỏa với cảnh lẻ loi. Giờ đây mình
muốn làm gì thì làm, muốn ăn gì thì nấu lấy, sống thoải mái tự do và cũng “phát
hiện” ra rằng mình cũng có thể làm được nhiều điều mà trước đây cứ phải nhờ đến
bà xã. Nhưng đôi khi cũng nhơ nhớ làm sao ấy…
Một bà tâm sự bây giờ các
cháu đã ở riêng có công ăn việc làm tương đối ổn định, tôi “vô tư” đi đây đi
đó, ở với cháu này vài tuần rồi tới nhà cháu khác. Ngày ngày rủ vài bà bạn tới
sinh hoạt chung ở đây thì cũng vui. Nhưng đôi khi trái gió trở trời, đau mệt
thì cũng thấy thiếu thiếu một bàn tay chăm sóc, một bát cháo nóng do ông ấy nấu.
Và cũng buồn buồn…Giá kể còn ông ấy …
Một vị thì lại “thẳng như
ruột ngựa”, phát ngôn rằng quá khứ là quá khứ, cái gì đã vượt khỏi tầm tay thì
cho đi luôn. Chỉ cần dành một thời gian vừa đủ để hồi tưởng tới nhau, rối là “a
lê hấp”, sửa soạn cho tương lai, cho những ngày còn lại. Bằng cách mở rộng giao
hữu với mọi người, mọi tuổi, cả nam lẫn nữ để bớt lẻ loi. Rồi từ đó biết đâu
mình lại chẳng gặp người tâm đầu ý hợp để cùng nhau đi nốt đoạn đường còn lại
của cả hai người. Nhưng chớ có “léng phéng” vào trai có vợ gái có chồng, phá hạnh phúc nhà
người ta. Cũng như liệu cơm gắp mắm, vừa tầm vừa sức chứ chẳng nên “trâu già”
ham cỏ non, không “tương quan lực lượng”, vừa tốn sức lao động mà còn giảm tuổi
thọ trời ban cho…
Như vậy, độc thân đâu phải là
bất hạnh, “độc thân sướng lắm chứ”, nếu mình biết hưởng cái thú của sự độc thân,
phải không thưa bà con cô bác?!.
Có ý kiến cho rằng độc thân không
phải là một ngôi vị, mà chỉ là danh từ diễn tả một người đủ mạnh để tận hưởng
cuộc đời độc lập, không phụ thuộc vào người khác. Và đó cũng là một phần tốt
nhất cho giai đoạn cuối của đời người mà Thượng Đế đã dành cho.
Bác sĩ Nguyễn Ý Đức.