Đây chẳng phải là mẩu chuyện ít nghe thấy ở cõi đời này. Mời nhau đi ăn, ai cũng dè dặt ngại ngùng, nhất là tiệc tùng cưới hỏi. Quanh đi quẩn lại cũng vẫn mấy món béo ngậy những bơ, những mỡ, những thịt. Thì ra con người bây giờ lo tìm cách làm sao ăn ít đi, chứ không như một vài động vật lo kiếm không đủ thực phẩm để ăn.
Mỡ béo là thực phẩm nhiều người e ngại nhất.
Nghĩ cũng tội nghiệp cho những tảng mỡ hồng hào, đẹp mắt này. Không có nó thì làm sao có làn da mịn màng, mát rượi của những ngón tay thon cho người tình nắm; lấy gì để cấu tạo màng tế bào; lấy gì để chuyên chở các sinh tố hòa tan trong mỡ cũng như cung ứng năng lượng cho nhu cầu của cơ thể. Chất béo cho số năng lượng nhiều gấp đôi chất đạm, chất tinh bột. Và nhiều ích lợi khác…
Nhưng nhiều béo thì lại mập ù. Đàn bà mập đùi mập mông, đàn ông mập bụng, thứ tự tượng trưng cho trái lê, trái táo. Mập thì cũng xấu đi, mất eo, mất õng ẹo. Nhưng ngại hơn là chất béo đóng vào thành động mạch, làm tắc nghẽn, xơ cứng.
Đi thăm ông bà Tây y mà được báo rằng máu có nhiều cholesterol là nhiều người chẳng thấy vui gì. Lại có than phiền, kể lể. “Chị ơi, em chẳng dám ăn bún bò Huế nữa đâu, bác sĩ bảo em phải kiêng vì cái LD nó cao mà HD lại thấp. Em chỉ ăn với chị bữa nay thôi nhé. Rồi kiêng cho tới tuần sau.”
Hai cái LL, HH này là cái gì nhỉ?
Anh hai HDL là cholesterol Hiền lành. Nó không gây đóng mỡ mà lại còn mang cholesterol vào gan rồi đưa ra ngoài. Cho nên ai thấy nó trên con số 45 là mừng húm như trúng xổ số tombola. Còn đứa em song sanh LDL thì Láo lếu, Lì lợm. Nó mà cao trên 160 là tim mạch đi đong dễ như chơi. Má chúng, chị cholesterol, chỉ số càng thấp càng tươi mát, dưới 200 là lý tưởng tuồng Tầu.
Mấy bà nội trợ hồi này hồ hởi rủ nhau mua dầu thực vật về xào rau, chiên cá. Các bà tránh mỡ heo, mỡ bò như tránh tà ma, ôn dịch. Như vậy cũng tốt đi. Vừa rẻ tiền vừa an toàn xa lộ vì thực vật không có cholesterol.
Mà đúng ra, ta cũng chẳng cần phải ăn nhiều thực phẩm có bà má cholesterol lắm chuyện này. Cơ thể ta với lá gan kí rưỡi có khả năng tạo ra được hầu hết số lượng cholesterol cần thiết. Đủ để là thành phần của kích thích tố nữ cho quý bà quý cô có vòng số một nhô to như sân trực thăng trên hàng không mẫu hạm; cho quý ông có nhiều testosterone mà “đêm bẩy ngày ba, vào ra không kể”…
Nói đến chiên cá lại nhớ đến việc các ông các bà thầy dùi y học mũi lõ mắt xanh cũng như da vàng tóc đen. Hồi này các trự đăng đàn báo nghe, báo đọc hơi nhiều: để cổ võ bá tánh “giảm nhục, tăng ngư”. Coi bộ các bạn ta trúng mối, lượm nhiều hoa hồng xuất cảnh cá ba sa Cần thơ, Bà Rịa hoặc cá mèo Vĩnh Ninh, Nam Định.
Nhưng thực tâm mà nói, ăn cá cũng có nhiều cái lợi. Cá nằm trong nước, ăn rêu ăn rong hoặc “cá lớn nuốt cá bé”, nên cũng ngon thịt hơn mà lại dễ tiêu. Rồi lại có nhiều chất béo hiền hòa, những Omega-trois, Omega- six – neuf, … (Omega-3; 6 – 9, …). Các ông bà nghiên cứu thì cứ quả quyết là omega hạ má cholesterol cũng như dẹp bớt nàng LDL Lếu láo trong máu. Một tuần mà làm hai lần hoặc cháo cá quả gia truyền Văn Quang hoặc gỏi cá lá xung Tâm Lý Chiến Đại Úy Cường là số dách. Mẹ con nhà Cholesterol, LDL là cứ tha hồ theo nhau mà xuống dốc.
Mấy ông kiểm soát thực phẩm xứ Cờ Bông cũng như các tay đầu tư đông bạc hồi này chiếu tướng các nhà sản xuất thực phẩm kiểu “Mì ăn liền” hơi nhiều. Món ăn làm sẵn mua xong vừa ăn vừa thổi. TV dinner đông lạnh về nhét vào lò vi ba dăm phút là sẵn sàng cho việc “cơm nước xong, trời vừa tối”. Bát chén giấy, ăn xong vứt bỏ. Chẳng phải lách cách nấu nướng bếp núc. Chẳng phải rửa chén rửa bát.
Xong bữa, vợ chồng phưỡn bụng ngồi coi phim bộ tới khuya chẳng cũng thư giãn hay sao! Mời nhau thêm lon nước ngọt nhiều đường, thùng pop corn đầy bơ. Để lâu lâu “Tay ải tay ai” thì lại càng thơ mộng, động tình. Việc gì phải Viagra hoặc Hawai, Alaska cho tốn tiền mà lại còn sợ bị không tặc hiểm nguy. Chỉ tội lên cân cũng lẹ.
Nhưng…
Ông cố đạo Tây Ban Nha thật nát chuyện. Tại sao lại đặt ra những NHƯNG, những NẾU trong ngôn ngữ Việt Nam cho cuộc đời thêm phức tạp.
Vâng, nhưng những món ăn làm sẵn, ăn liền này chúng cũng bố lếu bố láo lắm cơ. Chất mỡ đã béo ngậy mà muối biển cũng mặn như… muối. Mà con người ăn vào lại khoái khẩu mới chết chứ. Nên muốn-ăn-thêm. Nào French Fries, nào Fried Chicken, … Toàn chiên bằng chất béo có hại “trans fatty acid” không à! Cái anh du kích ác ôn này là vua phá hoại, chuyên gia đặt cốt mìn dọc theo xa lộ tuần hoàn đấy. Quý ông bạn dân CIA, bà cớm FBI, Cảnh sát khu vực cần canh chừng chúng cẩn mật.
Và các quan kiểm soát thực phẩm đã cảnh giác nhà sản xuất đổi cách nấu chiên, các tay đầu tư dọa rút vốn. Bộ con dân hiền lành của người ta mà cứ nhè đầu độc mãi thì đâu có được. Coi chừng kẻo mập phì cả nước bây giờ!!! Lại còn nghẹt tim, tai biến não, …
Các ông Y tế chỉ thị là chỉ nên ăn 30% tổng số chất béo một ngày. Sữa thì skim milk, gà bỏ da, trứng bốn trái một tuần. À, cái vụ trứng gà này thì các ông bạn Tiên Chỉ, chiếu trên thủ lợn, gan bò cần nhớ nhé. Kẻo quý hiền thê lại phải nhắc chừng.
Ôi! cái ông đốc tờ này cũng nhiêu khê, lắm chuyện. Vợ mình như cái thùng tố nô thì khen đẹp rối ra rối rít. Mà cứ bầy đặt nói chuyện kiêng khem, ăn uống. Kệ chúng tôi. Ngon miệng là tôi… cứ sơi. I don’t care! Que sera, sera!!
Cứ ăn cho sướng miệng các cụ ạ. Phở tái mà không có tí nước vàng béo ngậy thì thà ăn cháo trắng với muối vừng. Thịt bíp tếch toàn nạc thì khác gì nhai miếng bông gòn trong miệng, nuốt mãi không trôi. Phải không ạ… thưa các cụ!! (xin cho tràng pháo tay)
Vâng thì tùy cụ.
Chỉ ngại là ông Tobia với tấm vé tầu đang đứng đợi trước cửa, chờ giờ vào đón. Hoặc chú đốc Nguyên sẵn sàng thông mạch máu, rồi nhẹ nhàng đếm bạc, bỏ ngân hàng.
Ai buồn, ai vui?!
Bác Sĩ Nguyễn Ý-ĐỨC
Texas, tháng 7/03.